Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Con búp bê của tôi...

Chìu nay trời Sài Gòn đột ngột mưa khiến tâm trạng tôi đang vui chợt buồn vu vơ...và nước mắt cứ trực tuộn trào...

Nhưng hum nay tôi ko buồn về chuyện tình cảm hay chuyện gia đình, bạn bè...hôm nay tôi chợt nhớ đến một người bạn thân của tôi hồi nhỏ.....búp bê Shizuka của tôi :)



Ngày tôi còn nhỏ gia đình tôi khó khăn lắm, tôi ko có nhìu đồ chơi như các bạn hàng xóm, tôi thường chơi chung đồ chơi với các bạn và nhiều khi bi các bạn gạt sang 1 bên ko cho chơi chung vì tôi chẳng góp món đồ chơi nào...những lúc như thế tôi thường chạy lên sân thương nhà nhỏ bạn thân của tôi và tôi với nó cùng ngồi khóc. Nhỏ bạn thân của tôi ko bị các bạn kia gạt ra như tôi, trái lại bạn tôi có nhiều đồ chơi đẹp nên các bạn kia rất thích chơi với bạn tôi nhưng khi tôi ko được chơi thì bạn tôi cũng chẳng thèm chơi nữa mà ngồi khóc cùng với tôi...những lúc đó tôi thấy ấm áp vô cùng...ít ra đầu óc non nớt khi ấy của tôi bít rằng tôi ko hề cô đơn, tôi luôn có 1 ng` bạn :) Người bạn ấy ko bao giờ an ủi hay động viên tôi như những người bạn thân của tôi bây giờ nhưng đôi khi, chỉ cần một người ngồi bên khóc cùng mình những khi tủi thân hay đau buồn nhất cũng là hạnh phúc lớn lao :)

Rồi gia đình bạn tôi chuyển đi...tôi trở thành 1 đứa cô đơn thật sự...cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...

Một ngày kia ba tôi mang về cho tôi một con búp bê, con búp bê ấy nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm tôi vui rồi :)Tôi thích Xuka trong truyện Doremon nên định đặt tên cho búp bê là Xuka nhưng nhiều bạn lấy tên ấy đặt cho búp bê của các bạn rồi nên tôi lấy tên Shizuka, tên của Xuka theo tiếng Nhật mà nhỏ bạn thân đã nói cho tôi biết :)

Tôi ko thèm chơi với các bạn kia nữa, suốt ngày tôi chỉ ở bên cạnh búp bê và tôi nghĩ : Thà chơi với búp bê còn vui hơn chơi với các bạn :|

Tôi tâm sự mọi chuyện với búp bê :)

Khi nào tôi cũng giữ búp bê bên cạnh mình :)

Khi tôi đi ngủ tôi để búp bê bên cạnh ngủ cùng tôi :)

Khi tôi đi tắm, búp bê cũng được tắm cùng tôi :)

Khi tôi đi ăn, búp bê cũng ngồi kế bên :)

Nhưng búp bê của tôi chỉ có một bộ đồ, tôi phát chán khi cứ phải thay ra thay vào cho búp bê :( tôi muốn tự làm cho búp bê những bộ đồ mới nhưng tôi ko có vải, ko có chỉ màu và quan trọng là tôi ko bít khâu vá :( Các bạn hàng xóm của tôi thì có rất nhiều bộ đồ búp bê tự may vì chị các bạn ấy rất khéo tay :| tôi ko có chị, tôi chỉ có các anh họ, dù rất chiều tôi nhưng các anh cũng ko thể may đồ cho búp bê của tôi :( thế là tôi phải làm những chuyện các bạn ấy nhờ, đúng hơn là sai bảo, để các bạn ấy cho búp bê của tôi những bộ đầm đẹp :) tôi ko cảm thấy buồn vì chuyện bị các bạn nhờ vả vì búp bê của tôi có những bộ đồ mới rất xinh, thế là đủ :) với tôi khi ấy, búp bê là quan trọng nhất :)

Một hôm, các bạn nhờ tôi đi mua bánh, tôi nhờ các bạn trông hộ tôi con búp bê vì đường đến chỗ bán tạp hóa đang sửa nên rất lầy lội, tôi sợ sẽ làm rớt búp bê :( tôi đã dặn các bạn giữ búp bê cẩn thận giùm tôi :) thế mà khi tôi về búp bê của tôi bị MẤT MỘT CHÂN, các bạn nói rằng búp bê của tôi bị con chó gặm mất một chân.......tôi ôm búp bê chạy đi và khóc rất nhiều...nhưng tôi ko còn cái sân thượng để chạy lên đó nữa...ko còn người bạn thân để khóc cùng tôi nữa...tôi ko biết fải chạy đi đâu nên tôi đứng dưới gốc cây bàng của cái nhà cuối hẻm mà khóc........khóc mãi rồi tôi cũng lau nước mắt và an ủi búp bê : Ko sao, mất một chân thì vẫn có thể sống tiếp đc mà :)

Mấy hôm sau, các bạn lại nhờ tôi đi mua bánh, tôi lại dặn các bạn giữ búp bê cẩn thận cho tôi, đừng để chó gặm chân búp bê nữa :| và khi tôi về, búp bê của tôi bị MẤT CÁI ĐẦU, lần này các bạn ko trả búp bê cho tôi mà giữ tôi lại và dù tôi khóc rất nhiều nhưng các bạn vẫn mang búp bê của tôi đi chôn, một chị đã nói : Búp bê của mày chết rồi, phải mang đi chôn ko nó thành ma :| tôi ko bao giờ quên được cảm giác khi ấy, cảm gíac bị ng` ta cướp đi thứ mà mình quý trọng nhất :( sau này tôi cũng đánh mất nhiều thứ quý gía khác nhưng đấy hoàn toàn là lỗi của tôi, ko ai còn có thể cướp bất cứ thứ gì của tôi đc nữa :)

Khi các bạn đi rồi, tôi bới đất đỡ búp bê lên...........rồi chôn lại. Khi ấy tôi nghĩ rằng mất đầu thì ko thể sống tiếp được, búp bê chết rồi thì phải chôn đi thôi :(

Sau chuyện đó tôi đã buồn rất lâu :( đấy ko chỉ là con búp bê mà còn là người bạn thân của tôi, người bạn duy nhất của tôi, người bạn luôn luôn ở bên tôi...nhiều đêm tôi quay qua gọi búp bê ơi nhưng chợt nhận ra búp bê mất rồi, thế là tôi trùm mềm nằm khóc rất lâu...nhỏ bạn thân của tôi đã đi, búp bê cũng ko còn bên cạnh tôi...tôi lại trở về với sự cô đơn trước kia....:(

Gia đình tôi khá hơn, tôi đc ba mẹ mua cho ko chỉ nhiều búp bê mà còn nhiều đồ chơi khác nữa, có nhiều gia đình chuyển đến khu phố của tôi và tôi có nhiều người bạn mới :) tôi ko còn thấy cô đơn nữa và những ký ức ko vui tôi cũng ít nhớ đến :) nhưng ko nhớ đến ko có nghĩa những ký ức ấy phai nhạt, có lẽ ba mẹ tôi ko còn nhớ đến con búp bê ấy nhưng tôi thì ko bao giờ wên. Tôi ko wên cả cái chị đã nói búp bê tôi đã chết, tôi vốn là đứa thù dai nên cho đến tận bây h mỗi khi thấy chị ấy dắt xe ra đường tôi cũng vẫn còn thấy khó chịu :|

Tôi thx trời mưa nhưng cứ mưa là tâm trạng tôi lại lắng xuống và suy nghĩ vẩn vơ ùi buồn man mác...hôm nay ko hỉu sao tôi lại nhớ đến búp bê Shizuka chứ ko fải là anh như mọi khi :) có lẽ vì sau khi nói chuyện với pạn Trúc Trúc tôi thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng hơn sau nh~ chuyện buồn thời gian qua...

Và khi thanh thản ta lại thường tìm về tuổi thơ :)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.