Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

đang hạnh phúc....:">



hum nay thiệt ra chẳng có j để vít note nhưng rảnh wá ko có j làm nên ngồi vít linh tinh :)) thiệt sự mừ nói 1 tuần wa rất là zui :)) wen mí a công an cũng có nh~ cái thú vị :)) từ nh~ lần ntin, gọi điện và cf mình nhận ra đc nhìu điều zìa công an cũng như nghiệm ra nhìu điều trong cuộc sống :)

Một cảm giác sợ thoáng wa...mình mong rằng mình sẽ ko bao giờ lớn...ko bao giờ fải bước ra cuộc đời để bươn chải cạnh tranh bon chen với cuộc sống :( cuộc sống ko mang 1 màu hồng, nó chứa đựng nhìu điều mừ bản thân mình ko thể nào ngờ đc. Mí a công an dù mình ko có ý định tiến xa nhưng nhờ mấy a mình cũng có cái nhìn về cuộc sống ở nh~ góc độ khác, mở rộng hiểu bít hơn :) 

Đặc biệt là cực thx cái hum bị CSGT bắt lại mừ được mí a cứu giùm :)) wen công an cũng có nhìu cái lợi :">

Chịn tình cảm thì có nhìu thay đổi...vẫn là tình iu ko lối thoái ấy nhưng trong mình đang hình thành 1 thứ tình cảm khác...mình luôn như thía...để wên 1 nỗi đau thì lại chuốc lấy 1 nỗ đau to lớn hơn :(...bắt đầu thấy mắt cay cay ùi :(...........

e

m

t

h
í

c
h

a

n

h

.

.

.

.

.

......................................................



♥ Tình bạn ♥

Một tháng wa là khoảng thời gian cực kỳ khó khăn đối với mình :( rất nhìu chuyện xảy ra khiến mình bị khủng hoảng thực sự và thường bị tự kỷ đêm khuya :"> Nhưng cũng chính vì vậy mừ mình nhận ra xung quanh mình có rất nhìu ng` bạn tuyệt vời :) Nếu ko có nh~ ng` bạn ấy thì có lẽ mình đã ko chịu đựng nổi và gục ngã ở một nơi nào đó trên con đường mình đang đi :)

Hum nay mình đã có thể trút bỏ hết nh~ gánh nặng mừ mình fải chịu đựng trong suốt thời gian wa, ko còn nh~ lo lắng, ko còn nh~ sợ hãi, ko còn nh~ nỗi đau...... bi h mình thực sự cảm thấy rất nhẹ nhàng và thanh thản :)

Và đc như zậy là nhờ tình bạn của mọi ng` dành cho mình :) ng` ta thường nói lên ĐH thường khó kiếm pạn thân :( nhưng mình nghĩ là mình rất may mắn khi có 1 đại gia đình ở ĐH lun ở bên để chia sẻ mọi chịn :) đặc biệt là giúp mình vượt wa nh~ khó khăn của giai đoạn khủng hoảng vừa qua :)



Cảm ơn Heo và Mèo :) vì từ năm lớp 7 đến giờ, dù có chịn j xảy ra, dù t có như thế nào, dù chúng ta có thay đổi ra sao thì 2 đứa m vẫn lun lun ở bên cạnh t :) tụi m là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của t :)

Cảm ơn Trúc mụp :) vì nh~ ngày tui còn đin cuồng với nh~ nỗi đau, tối nào pà cũng cố gắng onl để chia sẻ zới tui...thậm chí là khóc cùng tui :) tui rất nhớ nh~ đêm tui zới pà tâm sự ùi vừa khóc vừa cười zới nhau :)) cứ như 2 con thần kinh ý =)) nhưng sau nh~ lần như thía tui cảm thấy ngủ ngon hơn nhìu :) tui và pà đc coi là 2 đứa mạnh mẽ nhất tổ nhưng có ai bít chỉ là chúng ta giỏi kiềm chế cảm xúc mừ thoai, đặc biệt là tui, một đứa nhạy cảm hơn mức bt :( chúng mình cùng mạnh mẽ lên nhé :)

Cảm ơn Hoàng Anh panda :) vì nh~ ngày wa m đã nói chịn liên tục và làm nh~ trò khùng đin zới t :) nhưng t cũng rất ghét m >:p vì cái sở thích kỳ lạ là thx nói chịn trên FB của m mừ dạo nì t lang thang FB hơi bị nhìu :( trên tường của t toàn cmt của m nữa chứ, trông xấu chít đi đc >"< ........m ah, m đã vượt wa đc nh~ chuyện ko zui, tâm trạng m cũng đã thoải mái hơn nhìu nên có lẽ t ko cần nói nhìu nữa :) t chỉ mún nói m đừng bao h đánh mất niềm tin m nhé :) t tin ùi m sẽ tìm đc hạnh phúc thoai mừ :) zới lại bớt lên FB đi, để thời gian đi chơi zới t :)) khi nào bùn thì cứ gọi, t sẽ spam FB zới m :D

Cảm ơn Hồng ếch và Loan bò :) vì 2 tụi m đã chịu đựng đc sự điên rồ của t và cùng t làm nh~ trò điên rồ đấy mỗi khi lên lớp :) 2 đứa m vốn ko thân thiết hòa nhập zới tổ lắm nhưng gần đây tụi m tâm sự zới t nhìu hơn và cứ hay gọi tất cả 11 đứa chúng ta là 1 đại gia đình :) t vui lắm đấy vì tụi m đã vì t mừ cố gắng hòa đồng zới tổ mình hơn, sốt sắng zới việc ăn chơi của tổ hơn :)) cũng như wan tâm t nhìu hơn :)

Cảm ơn Thủy ròm và Thúy keo :) vì 2 pà lun là nh~ ng` đầu tiên ủng hộ t trong mọi chịn :) 2 pà cũng wan tâm giúp đỡ cho t rất nhìu :) chịn gia sư nữa, t đã giận mấy pà vô cớ, thậm chí nặng lời vô cùng :) sau chịn đó t đã dằn vặt rất nhìu và thấy rất có lỗi nhưng rất may là cuối cùng tất cả đều ổn :) 2 pà vẫn lun như thía, ko ồn ào nhưng lại là 1 fần ko thể thiếu của tổ mình :)

Cảm ơn Trinh ít nói và Vy ai cập :) vì 2 pà ko thực sự hòa nhập lắm với tổ nhưng 2 pà vẫn luôn cố gắng hòa đồng và ủng hộ mọi hoạt động ăn chơi của tổ mình.hehe.t thích 2 pà ở điểm đó đấy :)

Đặc biệt là cảm ơn Trang chim lợn, Uyên xì mâu, Ngân xynh đợp và Diệp chân dài :) vì tuy mấy pà bít tui là đứa ưa vòi vĩnh, nì nèo để đc mọi ng` wan tâm chăm sóc nhưng mấy pà đã rất rất rất kiên nhẫn khi ko bao h đuổi t ra khỏi phòng mấy pà :) nh~ khi tui bùn hay chán nản thì phòng mấy pà là nơi t nghĩ đến đầu tiên :"> t nhớ có lần t bị lên cơn đin, cứ đắp chăn nằm ùi đòi hết cái nì đến cái kia :( pà Diệp cứ ngồi hỏi t mệt thì ăn cái j đi, tui nói ko mún ăn mừ pà ý cứ chạy lăng xăng khắp fòng tìm mấy gói mỳ ùi hỏi tui ăn mỳ nhé, ăn fở nhé hay nấu cơm ăn nhé :| đến lúc làm mỳ thì chẳng có cái tô cái chén nào vì tất cả còn đang ngâm chưa rửa :)) zậy là pà Trang lại xắn tay áo vào rửa vội cái tô làm mỳ cho t, pà Uyên thì đun nước, pà Ngân thì cứ ngồi kế bên bắt tui uống hết ly trà gừng cho khỏe dù tui có bệnh tật j đâu :| thêm Việt giang hồ, cậu ngồi đó cứ lun mồm bảo tớ ăn đi uống đi nữa chứ :-s tô mỳ hum đó sao ngon lạ lùng ý :) hum đó tui cứ cảm thấy tui là đứa con nít đc nuông chìu wá nên hư đố đó mấy pà :( và khi tui bùn mấy pà lại cứ làm mấy trò hài hài cho t coi, fải nói là tui đau bụng quằn quại vì cười sặc sụa nhìu wá :(( và còn nhìu, nhìu , nhìu nh~ việc mừ mấy pà đã làm cho t, chỉ mấy dòng chữ thì ko sao kể hết đc :( phòng của  mấy pà là nơi tui cảm thấy zui zẻ và bình yên nhất :)

Hum nay tổ mình đã có 1 ngày 8/3 đáng nhớ :) với nh~ món wà của mọi ng`, tui/tao/tớ sẽ lun trân trọng và ghi nhớ rằng dù có chịn j xảy ra, bên cạnh mình vẫn lun có nh~ ng` bạn tuyệt vời :) mình iu tất cả các pạn :XXXXXXXXXXX

P/S: Cuối cùng là cảm ơn a Nghĩa :)

Con búp bê của tôi...

Chìu nay trời Sài Gòn đột ngột mưa khiến tâm trạng tôi đang vui chợt buồn vu vơ...và nước mắt cứ trực tuộn trào...

Nhưng hum nay tôi ko buồn về chuyện tình cảm hay chuyện gia đình, bạn bè...hôm nay tôi chợt nhớ đến một người bạn thân của tôi hồi nhỏ.....búp bê Shizuka của tôi :)



Ngày tôi còn nhỏ gia đình tôi khó khăn lắm, tôi ko có nhìu đồ chơi như các bạn hàng xóm, tôi thường chơi chung đồ chơi với các bạn và nhiều khi bi các bạn gạt sang 1 bên ko cho chơi chung vì tôi chẳng góp món đồ chơi nào...những lúc như thế tôi thường chạy lên sân thương nhà nhỏ bạn thân của tôi và tôi với nó cùng ngồi khóc. Nhỏ bạn thân của tôi ko bị các bạn kia gạt ra như tôi, trái lại bạn tôi có nhiều đồ chơi đẹp nên các bạn kia rất thích chơi với bạn tôi nhưng khi tôi ko được chơi thì bạn tôi cũng chẳng thèm chơi nữa mà ngồi khóc cùng với tôi...những lúc đó tôi thấy ấm áp vô cùng...ít ra đầu óc non nớt khi ấy của tôi bít rằng tôi ko hề cô đơn, tôi luôn có 1 ng` bạn :) Người bạn ấy ko bao giờ an ủi hay động viên tôi như những người bạn thân của tôi bây giờ nhưng đôi khi, chỉ cần một người ngồi bên khóc cùng mình những khi tủi thân hay đau buồn nhất cũng là hạnh phúc lớn lao :)

Rồi gia đình bạn tôi chuyển đi...tôi trở thành 1 đứa cô đơn thật sự...cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...

Một ngày kia ba tôi mang về cho tôi một con búp bê, con búp bê ấy nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm tôi vui rồi :)Tôi thích Xuka trong truyện Doremon nên định đặt tên cho búp bê là Xuka nhưng nhiều bạn lấy tên ấy đặt cho búp bê của các bạn rồi nên tôi lấy tên Shizuka, tên của Xuka theo tiếng Nhật mà nhỏ bạn thân đã nói cho tôi biết :)

Tôi ko thèm chơi với các bạn kia nữa, suốt ngày tôi chỉ ở bên cạnh búp bê và tôi nghĩ : Thà chơi với búp bê còn vui hơn chơi với các bạn :|

Tôi tâm sự mọi chuyện với búp bê :)

Khi nào tôi cũng giữ búp bê bên cạnh mình :)

Khi tôi đi ngủ tôi để búp bê bên cạnh ngủ cùng tôi :)

Khi tôi đi tắm, búp bê cũng được tắm cùng tôi :)

Khi tôi đi ăn, búp bê cũng ngồi kế bên :)

Nhưng búp bê của tôi chỉ có một bộ đồ, tôi phát chán khi cứ phải thay ra thay vào cho búp bê :( tôi muốn tự làm cho búp bê những bộ đồ mới nhưng tôi ko có vải, ko có chỉ màu và quan trọng là tôi ko bít khâu vá :( Các bạn hàng xóm của tôi thì có rất nhiều bộ đồ búp bê tự may vì chị các bạn ấy rất khéo tay :| tôi ko có chị, tôi chỉ có các anh họ, dù rất chiều tôi nhưng các anh cũng ko thể may đồ cho búp bê của tôi :( thế là tôi phải làm những chuyện các bạn ấy nhờ, đúng hơn là sai bảo, để các bạn ấy cho búp bê của tôi những bộ đầm đẹp :) tôi ko cảm thấy buồn vì chuyện bị các bạn nhờ vả vì búp bê của tôi có những bộ đồ mới rất xinh, thế là đủ :) với tôi khi ấy, búp bê là quan trọng nhất :)

Một hôm, các bạn nhờ tôi đi mua bánh, tôi nhờ các bạn trông hộ tôi con búp bê vì đường đến chỗ bán tạp hóa đang sửa nên rất lầy lội, tôi sợ sẽ làm rớt búp bê :( tôi đã dặn các bạn giữ búp bê cẩn thận giùm tôi :) thế mà khi tôi về búp bê của tôi bị MẤT MỘT CHÂN, các bạn nói rằng búp bê của tôi bị con chó gặm mất một chân.......tôi ôm búp bê chạy đi và khóc rất nhiều...nhưng tôi ko còn cái sân thượng để chạy lên đó nữa...ko còn người bạn thân để khóc cùng tôi nữa...tôi ko biết fải chạy đi đâu nên tôi đứng dưới gốc cây bàng của cái nhà cuối hẻm mà khóc........khóc mãi rồi tôi cũng lau nước mắt và an ủi búp bê : Ko sao, mất một chân thì vẫn có thể sống tiếp đc mà :)

Mấy hôm sau, các bạn lại nhờ tôi đi mua bánh, tôi lại dặn các bạn giữ búp bê cẩn thận cho tôi, đừng để chó gặm chân búp bê nữa :| và khi tôi về, búp bê của tôi bị MẤT CÁI ĐẦU, lần này các bạn ko trả búp bê cho tôi mà giữ tôi lại và dù tôi khóc rất nhiều nhưng các bạn vẫn mang búp bê của tôi đi chôn, một chị đã nói : Búp bê của mày chết rồi, phải mang đi chôn ko nó thành ma :| tôi ko bao giờ quên được cảm giác khi ấy, cảm gíac bị ng` ta cướp đi thứ mà mình quý trọng nhất :( sau này tôi cũng đánh mất nhiều thứ quý gía khác nhưng đấy hoàn toàn là lỗi của tôi, ko ai còn có thể cướp bất cứ thứ gì của tôi đc nữa :)

Khi các bạn đi rồi, tôi bới đất đỡ búp bê lên...........rồi chôn lại. Khi ấy tôi nghĩ rằng mất đầu thì ko thể sống tiếp được, búp bê chết rồi thì phải chôn đi thôi :(

Sau chuyện đó tôi đã buồn rất lâu :( đấy ko chỉ là con búp bê mà còn là người bạn thân của tôi, người bạn duy nhất của tôi, người bạn luôn luôn ở bên tôi...nhiều đêm tôi quay qua gọi búp bê ơi nhưng chợt nhận ra búp bê mất rồi, thế là tôi trùm mềm nằm khóc rất lâu...nhỏ bạn thân của tôi đã đi, búp bê cũng ko còn bên cạnh tôi...tôi lại trở về với sự cô đơn trước kia....:(

Gia đình tôi khá hơn, tôi đc ba mẹ mua cho ko chỉ nhiều búp bê mà còn nhiều đồ chơi khác nữa, có nhiều gia đình chuyển đến khu phố của tôi và tôi có nhiều người bạn mới :) tôi ko còn thấy cô đơn nữa và những ký ức ko vui tôi cũng ít nhớ đến :) nhưng ko nhớ đến ko có nghĩa những ký ức ấy phai nhạt, có lẽ ba mẹ tôi ko còn nhớ đến con búp bê ấy nhưng tôi thì ko bao giờ wên. Tôi ko wên cả cái chị đã nói búp bê tôi đã chết, tôi vốn là đứa thù dai nên cho đến tận bây h mỗi khi thấy chị ấy dắt xe ra đường tôi cũng vẫn còn thấy khó chịu :|

Tôi thx trời mưa nhưng cứ mưa là tâm trạng tôi lại lắng xuống và suy nghĩ vẩn vơ ùi buồn man mác...hôm nay ko hỉu sao tôi lại nhớ đến búp bê Shizuka chứ ko fải là anh như mọi khi :) có lẽ vì sau khi nói chuyện với pạn Trúc Trúc tôi thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng hơn sau nh~ chuyện buồn thời gian qua...

Và khi thanh thản ta lại thường tìm về tuổi thơ :)