Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

một ngày dành cho quá khứ...

Hôm nay là một ngày mưa...



Khi e ngồi viết những dòng này trời cũng đang mưa to lắm a ah, lúc này ngồi trong phòng nghe Soledad thật ko còn gì bằng :) nhưng thường những lần như thế những chuyện về quá khứ lại hiện về trong e...e sợ nghĩ về quá khứ của mình a ah...rất sợ...

E thích trời mưa...e thích ngắm mưa...e thích nhìn mọi người hối hả trong cơn mưa...e thích nhìn khung cửa sổ phòng e trắng xóa vì mưa...E YÊU MƯA...nhưng chưa bao giờ e thích đi dưới mưa cả...vì với e những lần đi dưới mưa đều là những kỷ niệm buồn của sự tan vỡ...

Chiều nay e phóng xe như điên từ trường đến Country house, gần 10km mà e đi chưa đến 20 phút, chỉ để nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt ấy trong giây lát rồi lại đi xe giữa trời mưa về nhà...nếu như là mọi lần thì e hoặc là mặc áo mưa, hoặc là tìm một nơi trú mưa nhưng hôm nay e cứ lái xe đi...

nước mưa hắt vào người e...e vẫn cứ đi...

những cơn gió thổi thốc vào mặt e...e vẫn cứ đi...

từng cơn lạnh xâm chiếm lấy e...e vẫn cứ đi...

mưa trắng xóa khiến e ko thấy đường...e vẫn cứ đi...


vài người nhìn e đầy hiếu kỳ...e vẫn cứ đi...


mọi thứ có nghĩa lý gì khi tâm hồn e trống rỗng và trái tim e tan nát...


hiện tại ai nhìn vào cuộc sống của e cũng nói rằng e đang rất may mắn và hạnh phúc vì ba mẹ thì luôn chiều chuộng e, bạn bè luôn quan tâm và chia sẻ mọi chuyện với e, ngay cả những người bạn ở đại học cũng rất tốt bụng và nhiệt tình, e còn có một người bạn trai cực kỳ đáng yêu và chu đáo...mọi chuyện đều rất tốt đẹp nhưng trong e luôn có những kiềm nén, ức chế ẩn sau nụ cười hằng ngày...nhưng hôm nay e thực sự mệt mỏi và ko thể gượng dậy được nữa...


đã gần 2 tháng từ ngày e chia tay a ta...e biết rằng a ta là một con người gỉa tạo và e chia tay a ta là quyết định hoàn toàn đúng, nhưng có đến chết e cũng ko thể ngờ là a ta đã lợi dụng e và xem e như một người khỏa lấp tạm thời sự cô đơn của a ta...e đã vật vã hằng đêm với những câu hỏi ko lời đáp: tại sao a ta lại đối xử tàn nhẫn với e, tại sao lại lừa dối e, tại sao lại lời dụng e, tại sao cứ xuất hiện trong cuộc sống của e ngay cả khi e dứt khoát ko liên lạc nữa, tại sao?tại sao?tại sao?????????????????????????????e đã yêu a ta thật lòng cơ mà...


cứ như thế một thàng nay...mỗi đêm e đều giấu những giọt nước mắt vào từng trang sách...a ta tỏ ra thương hại e một cách hợm hĩnh và hào phóng bố thì cho e chút ít tình cảm và sự quan tâm vì a ta nghĩ e yêu a ta rất nhiều...e yêu a ta nhưng e cũng ghê tởm a ta, e chẳng cần a ta phải thương hại e hay giả bộ quan tâm e để níu kéo tình yêu e dành cho a ta...e đã từng rất hận a ta, căm thù a ta, xem a ta là một thứ vứt đi đáng kinh tởm nhưng...


hôm nay e để mình đi trong mưa như thế và e muốn được giải tỏa nhưng cảm xúc kiềm nén trong e bao ngày qua ngay lập tức...đi giữa bao người nhưng ko ai biết e đang khóc cả, mưa giúp e che giấu sự yếu đuối của bản thân...e cần điều đó...


4 tiếng đồng hồ đi dưới mưa...e đối diên với nỗi sợ lớn nhất của mình...nghĩ về những cuộc tình trong quá khứ...

a biết vì sao đó là nỗi sợ lớn nhất của e phải ko :) e sợ nhận thấy mình là một đứa ích kỷ, nhỏ nhen, xấu xa, vô tâm, tàn nhẫn, độc ác, kiệu kỳ, ngu si...

e bắt đầu nghĩ về từng người e đã từng quen...bắt đầu chuyện tình đầu tiên từ năm lớp 6 đến bây giờ...nhiều quá khiến e ko biết là có lỡ quên mất ai ko...nghe khốn nạn quá phải ko a:) nhưng có một điều chắc chắn là những người e từng quen đã rất hạnh phúc trong thời gian quen nhau nhưng khi chia tay e đều để lại trong họ nhưng tổn thương sâu sắc, tổn thương ấy có thể đã lành theo thời gian hoặc vẫn còn đang âm ỉ...e may mắn khi những người đến với e đều yêu e thật lòng, thời gian đầu e đều khiến họ hạnh phúc và học ngày càng yêu e nhiều hơn...đến một lúc nào đó khi quá quen với tình yêu mà họ dành cho e thì e quên mất mình ko chỉ biết nhận mà còn phải biết cho đi, e thích cảm giác được chinh phục nên khi họ quá yêu e, họ khiến e tin chắc rằng họ ko thể yêu ai ngoài e thì e lại thấy chán họ và muốn đi tìm cảm giác được chinh phục. Chưa bao giờ e nói chia tya lần đầu tiên mà thành công, họ cứ quỵ lụy, năn nỉ, thậm chí khóc lóc để níu kéo nhưng e chỉ thấy thêm chán họ. Thế là e bực bội, e khó chịu và e trút hết lên họ, e nói những câu khó nghe, e đụng chạm đến lòng tự trọng của họ, e tỏ ra khinh thường họ, e khiến họ đau đớn vô cùng để cuối cùng dù trong lòng vẫn còn những yêu thương nhưng chính họ lại muốn kết thúc những nỗi đau...thà một lần đau còn hơn...dù e đã đồi xử ko tốt với họ nhưng trong lòng họ vẫn lưu giữ những kỷ niệm đẹp với e và ko hề trách móc gì e, họ vẫn luôn nghĩ tốt và chúc phúc cho e...chính điều đó khiến cảm gaic1 tội lỗi luôn hiện diện trong e và ko bao giờ có thể nguôi ngoai được...e chỉ ước những người e đã từng quen sẽ tìm được 1 người thật sự yêu họ và bù đắp lại nhưng tháng ngày phải đau khổ vì một đứa ko ra gì như e...


e trách a ta xấu xa, khốn nạn nhưng nghị lại thì e cụng có hơn gì a ta đâu mà có quyền phán xét người khác...e cũng từng khiến người khác đau khổ, từng bắt cá 2 tay, từng lừa dối bạn trai, từng chia tay một cách phũ phàng...thậm chí e còn xấu xa hơn a ta vì a ta chỉ mới làm thế với một mình e trong khi e đã làm thế với rất nhiều người...ngay cả a là người e yêu nhất mà e cũng tạo nên một kết thúc khủng khiếp cho chúng ta...e đẩy a xa khỏi cuộc đời e...và giờ đây e chới với giữa những cảm xúc tiêu cực này...phải chăng e đã quen với việc làm đau người khác???...




giá như ngày xưa e biết suy nghĩ hơn, e biết nhìn vào nỗi đau của người khác hơn, e biết cảm thông và bao dung hơn, e biết trân trọng tình cảm của người khác hơn, e biết bằng lòng với những gì mình có hơn...thì có lẽ bây giờ e ko phải ngồi đây với nnỗi lòng đầy nuốc tiếc hối hận như lúc này...nhưng thời gian ko thể quay trở lại để e sửa chữa những sai lầm...thế nên có lẽ ông trời đã trừng phạt e bằng việc cướp a đi khỏi e và để a ta làm cho e đau khổ...bước qua biết bao cuộc tình nhưng chưa có một cuộc tình nào kết thúc tốt đẹp cả, ngay cả sự chia tay cũng đầy sóng gió...


hiện giờ e đang quen một người...cũng như những lần trước thoai, thời gian đầu đang rất tốt đẹp a ah :) e ko biết điều gì chờ đợi e phía trước nữa nhưng bây giờ quá khứ cứ ám ảnh e khiến e ko đủ tự tin để nghĩ về một tương lai tốt đẹp cho chuyện tình của mình....nhiều đứa bạn của e nói e bị chai sạn cảm xúc, lãnh cảm trong tình yêu rồi...ko phải thế đúng ko a chỉ là e chưa tìm được người thay thế a trong trái tìm e mà thôi :) 


mưa đã tạnh...những cảm xúc cũng đã lắng xuống...có lẽ e nên đi ngủ...