Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Ngày lễ buồn....

Năm nay đc nghỉ lễ nhìu...cứ tưởng sẽ là 1 kỳ nghỉ đáng nhớ...nhưng ko ngờ lại trở nên bi thảm thía này...có lẽ sẽ còn rất lâu nữa tổ mình mới có thể trở lại như trước kia...

Mới cách đây 2 ngày thoai, mọi ng` còn đang háo hức chuẩn bị cho "BH tu rít"...tối 30/4, Thuỷ còn ntin hồi hộp ko ngủ đc vì lần đầu đc đi chơi xa zới pạn pè, Trúc băn khoăn mãi ko bít mặc đồ j, Thuý lo lắng cho món bánh mình làm mọi ng` có thx ko, Trang sốt sắng chuẩn bị cho sáng sớm đi đón mấy pà ở SG xuống, Ngân tất bật chuẩn bị cho bữa ăn hum sau, Uyên hối hả dọn dẹp nhà cửa để tối 1/5 cả đám qua ngủ...còn mình ngồi ntin bảo mấy pà ấy cứ bình tĩnh :)

Từ 8/3 đến nay tổ mình chưa tổ chức đi tụ tập ở đâu nên ngỡ rằng lân này sẽ vui lắm, có ai ngờ...những nỗi đau đến quá bất ngờ...

Khoảng 5h sáng 1/5, Thuý gọi điện báo tin ba Thuỷ bị tai biến mạch máu não mất luc 1h đêm, thẫn thờ kinh ngạc bàng hoàng sửng sốt, ntin báo cho mọi ng` ngưng kế hoạch đi chơi, ai cũng ngỡ ngàng...

Khoảng 9h sáng 1/5, tập trung ở nhà Ngân thì nhận tin ba Trinh mất vì tai nạn giao thông...cả nhóm suy sụp...

Những ngày qua mọi người đã luôn ở bên cạnh và thương yêu nhau...Heo nói mình phải tu mấy kiếp mới đc vào 1 tổ tuyệt vời như vậy :) nghe cũng shock nhưng ngẫm thấy đúng :)
Có lẽ chỉ những lúc thía này mình mới thấy yêu tổ mình biết bao nhiu :) hạnh phúc vì có nh~ ng` bạn như vậy :)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Biết đến bao giờ tổ mình mới trở lại bình thường như trước kia...............

Trải nghiệm thú vị (tập 2) :)) =))


Hum nay lần thứ 2 nếm trải cảm giác đi hoài mừ ko thấy chỗ cua xe >"< nhưng hum nay thú vị ở chỗ là có thêm 2 bạn đi chung là Kidu Ta và Pé Bo :))

6h30 bắt đầu đi từ nhà lên cơ sở 1.

7h gặp mẹt bạn Kidu Ta, Pé Zoi và  má Thành :)

7h30 PMH thẳng tiến :D

8h đến chỗ KFC nhưng chưa mở cửa nên quyết định ra cầu Bán Nguyệt trước, trên đường đi 3 đứa ngắm cảnh và trò chịn zui zẻ, tâm trạng rất thoải mái nên cứ đường thẳng mừ đi...bất chợt thấy khung cảnh hum nay là lạ, bất giác nhìn kỹ...hê hê...xa xa ( thực ra ngay truớc mắt òy ) là cầu Mỹ Thuận dài nhút VN...lúc đầu dù bít là lạc đường nhưng 3 đứa vẫn zui zẻ vì nghĩ cứ đi típ thì sẽ có chỗ vòng xe thoai, có j đâu mừ lo :D

Nhưng đi mãi...đi mãi...đi mãi...mỗi vòng xe là lại thấy lớp sương mù tản ra chút ít và cây cầu vẫn xa tít tắp không lối về...lúc đầu 3 đứa còn cười được nhưng 20' sau vẫn chưa có chỗ vòng xe mừ cầu thì ko có dấu hiệu là đến chân cầu :( cả 3  bấn lọan cực độ vừa cười vừa khóc...mặt bạn Kidu lúc đó tái mét vì sợ ( mình đoán thía thoai vì bạn ý đeo khẩu trang :"> )...bấy giờ quay đầu là bờ, nào đâu là biển :((

Thú vị hơn nữa là nghe đồn đi thẳng là sẽ đến Bến Tre và cà Mau :(( thậm chí 3 đứa đã chuẩn bị tình huống xấu nhứt là liên hệ zới bạn nào nhà ở Bến Tre để đến chơi lun :| nhưng tình hình thực sự rất tình hình khi đi 30' òy mừ vẫn chưa thấy chỗ vòng xe, 3 đứa lúc này kinh hoàng vô cùng, dừng xe và định gọi cho pame đến đón hoặc gọi cứu hộ đưa xe zìa :-s nhưng ô kìa kìa...một khoảng trống xuất hiện giữa cây chắn, 3 đứa phóng xe đin cuồng đến khoảng trống ấy...lòng hân hoan vui sướng vì nghĩ đã tìm được đường zìa...nhưng hoá ra ở ngay dưới khoảng trống đó là một cái hố sâu hun hút ko thấy đáy :(( (mình làm wá zậy thoai chứ thực ra cũng ko sâu lắm đâu, cỡ chục mét thoai ah ;))...3 đứa lại nuôi hy vọng, quyết định đi thêm 1 đoạn nữa, nếu ko có chỗ vòng xe thì fải gọi người đến giúp...sự sợ hãi lúc này là tột độ...ko bít là mình đang đi đâu...ko bít là có zìa đc ko...ko bít là có đủ xăng chạy típ ko...nếu cây cầu cứ chạy thẳng mãi mừ ko có chỗ vòng xe thì 3 đứa sẽ ra sao...trước mắt bây h là cây cầu cao, xa, dài và đầy sương mừ...ko ai có thể cười đc nữa :(...

Nhưng quả là trời ko phụ lòng người tốt :)) cuối cùng cũng thấy một lối nhỏ để vòng xe =)) ây da khỏi phải nói là 3 đứa hú hét như đin như khùng thía nào, cảm giác sung suớng vô hạn, ko thể diễn tả bằng lời đc...cứ như gà con lâu ngày lạc mẹ nay tìm được lối về ý :)) zậy là cứ thía phóng xe zìa PMH, bỏ lại sau lưng những cây dừa và biển cả =)) =)) =))...

Lần lạc xuống BH so với lần này chẳng thấm thía vào đâu...hum nay thực sự trải qua cái cảm giác sợ hãi...nếu ko có Kidu Ta và Pé Bo cùng đi chắc mình đứng giữa cầu khóc ngất vì sợ mất :((...dù sao cũng là 1 trải nghiệm thú vị :))

Sau khi trải qua cảm giác bấn loạn thì 3 đứa cũng ăn uông 1 chầu no nê ùi tận huởng cảm giác đi lên đi xuống, ùi lại đi lên đi xuống băng chuyền trong ko khí mát lạnh ở Lotte Mart :)) =))

Tuần nay nhờ a luật mừ 3 đứa mình ăn chơi hơi nhìu, vô cùng tốn kém tiền bạc và sức lực nhưng mừ rất zui, phải ko 2 nàng ;))